Đầu tháng 10 này, theo chương trình học, mình phải qua Quảng Châu 6 tháng để thực tập trước khi về lại UK để kết thúc học phần. Qua bên này, tiếp xúc với một nền văn hoá mới, mình gặp được nhiều bạn bè mới và thấy nhiều thứ khá mới lạ.
Đó là mục đích khiến mình viết series “Chuyện bên Khựa” này. Series này sẽ nói về cuộc sống ăn chơi đàn đúm, … nhầm, học tập của mình ở bên này, đồng thời chia sẻ những điều hay ho ở Tàu với các bạn.
Quảng Châu nằm ở đẩu ở đâu?
Sẵn giới thiệu chút về thành phố mình đang ở luôn. Quảng Châu là thành phố lớn thứ 3 bên Khựa (Sau Bắc Kinh và Thượng Hải), nằm trong địa phận tỉnh Quảng Đông. Đặc trưng của thành phố này là ăn chơi đập đá, … nhầm, ăn uống. Do đó dân Khựa có câu là “Ăn mặc thì đến Thượng Hải, ăn nhậu thì đến Quảng Châu”.
Địa điểm nổi tiếng nhất Quảng Châu là Canton Tower. Nghe nói nó là tháp truyền hình cao thứ hai thế giới, chỉ đứng sau SkyTree của các bạn Nhật Bổn. Cấu tạo của tháp gồm các thanh thép uốn lượn ưỡn ẹo từ trên xuống dưới đúng như tính cách của các bạn Tàu Khựa.
Chuyện ăn uống
Nền ẩm thực Tung Của nói chung và Quảng Châu nói riêng vô cùng phong phú nên nói cả buổi chắc cũng chả hết, do vậy mình tóm tắt lại thôi vậy.
Thức ăn chính bên này là cơm và mì nên cũng khá dễ ăn. Giá cả cũng tương đối rẻ, trong các quán bình dân từ 25-45k/phần, các quán sang chảnh thì 50-100k, cũng không mắc hơn là mấy so với Việt Nam.
Đồ ăn đường phố thì đa dạng hơn nhiều: Cá viên, mực nướng (1 xâu khoảng 10k, mực tươi roi rói giòn sần sật), cánh gà nướng, thịt nướng, móng heo nướng, dim sum, bánh ngọt, … món nào cũng rẻ. Cầm khoảng 70k là đủ để bạn sẽ ăn thoả thuê ngập mõm.
Nói chuyện ăn xong thì phải nói đến chuyện uống. Trung Quốc thì nổi tiếng là trà ngon. Cơ mà cái thứ trà đắng đắng đấy cứ để cho các cụ uống đi vậy, mình chỉ thích trà sữa thôi!
Bên này thì số tiệm trà sữa còn nhiều hơn Việt Nam. Người người uống trà sữa, nhà nhà bán trà sữa! Theo quan sát của mình thì ở Quảng Châu có vẻ Gongcha nổi tiếng nhất, đi đâu cũng thấy.
Chuyện sinh hoạt
Trường mình liên kết với South China University of Technology nên mình đăng kí ở tạm kí túc xá trường luôn, đỡ tốn công tìm nhà bên ngoài. Kí túc xá không có phòng đơn nên mình ở chung với một anh người Ý tên Happy Polla, nhầm, Paolo.
Anh giai này 30 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có vợ. Chẳng hiểu duyên số thế nào mới qua đây được hai tuần, gặp được một bé TQ trong thư viện rồi tán phát đổ luôn! Tính anh cũng khá vui, lại quảng giao nhiều nên mình cũng được hưởng ké, làm quen với nhiều bạn mới.
Tiếng Khựa mình học mới khoảng một năm, chưa được thông thạo như tiếng Anh. Dân TQ lại ít dùng tiếng Anh nên mình qua đây cũng hơi khó sống :'(.
Khổ một nổi, mặt mũi ngoại hình cũng mình là dân châu Á nên mỗi lần đi mua sắm, các bạn Khựa toàn xổ một tràng tiếng Khựa. Mỗi lần như vậy, mình toàn phải nói “Quỗ tưa Hàn Yũ bù hảo a” (Tiếng Khựa của ngộ hổng có hảo a), thật đắng lòng!
Google cũng bị chặn nên không thể dùng Google được, đành phải dùng Baidu Translate. Cái app này khá hay, ngoài việc dịch tiếng Trung sang Anh còn có thể nhận diện giọng nói, dịch cả hình ảnh. Để tránh lệ thuộc vào app, mình chỉ dùng để dịch từ Anh sang Trung, sau đó tập nói tiếng Trung với dân bản địa cho quen.
Còn một chuyện nữa mình cứ thắc mắc mãi. Khu mình ở là tập hợp khoảng 6-9 trường ĐH, còn gọi là làng Đại Học. Không hiểu tại sao trong này kí túc xá đầy ra mà bọn nó còn mở lắm nhà trọ thế nhỉ, có ai vào ở đâu? Thế mà trước giờ cứ tưởng bọn Tung Của giỏi làm ăn buôn bán lắm cơ!!
Chuyện đi lại
Mình vốn là đứa … mù đường, lúc trước ở UK mỗi lần đi đâu mình toàn phải dùng Google Maps để tìm đường trước. Đi xe buýt mà không có Google Maps là lạc đường chắc.
Bên này Google bị chặn, nên mình phải dùng Baidu Maps thay thế. Ngẫm lại các bạn Baidu của Tung Của giỏi thật, mấy chức năng phức tạp của Google cũng nhái được cả. Ở Việt Nam chỉ có Cốc Cốc, chưa có Cốc Cốc Translate hay Cốc Cốc Maps, tiếc thật.
Quảng Châu cũng khá hiện đại, mạng lưới giao thông công cộng rất OK. Cả thành phố có chính chuyến tàu điện ngầm. Giá vé dao động từ 10k-20ktheo khoảng cách, vừa nhanh vừa rẻ. Xe buýt thì vé rẻ như cho, chỉ 3k-10k.
Ngoài ra, còn có một phương tiện khác là… xe đạp công cộng. Mỗi chiếc xe có một mã số khoá. Chỉ cần đăng nhập vào app, nhập biến số xe, bạn sẽ nhận được tin nhắn chứa mã khoá, sau đó mở khoá và đạp thôi.
Mình nghe nói mấy chiếc xe này là do ý tưởng của một công ty startup. Giá rẻ gần như cho (Mỗi cây số khoảng 500 VNĐ) và miễn phí cho sinh viên. Chẳng hiểu thu nhập nó lấy đâu ra nữa, có khi không đủ tiền bảo trì xe ấy chứ.
Kết
Ở bên này còn khá nhiều điều thú vị nữa nhưng do bài viết cũng khá dài rồi nên mình tạm kết thúc ở đây nhé. Ở những bài sau mình sẽ kể thêm về giới trẻ Khựa và những điều mắt thấy tai nghe ở đây.
Việt Nam có vietmap đó. Mình bị thằng vietmap lừa mấy lần, mỗi lần bị lạc mấy chục cây số.Thôi thì chơi với nokia cho lành
LikeLike
Có cốc cốc map rồi mà anh :v
Cám ơn bài viết của anh, em cũng có dự định phải qua đó vài lần :3
LikeLike
Cốc cốc map có từ thời cốc cốc ra rồi ku
https://map.coccoc.com/en/map
LikeLike
Có app di động ko mài :v
LikeLike
Kể thêm về China đi em. Đọc rất thích vì anh cũng định qua đó chơi.
Mà nghe nói gái Tàu cũng nhiều em ngon mà nhể 🙂
LikeLike
Gái nhiều nhưng gái đẹp ko bao nhiêu anh ơi ;))).
Cơ mà bọn nó tiếng Anh ko giỏi nên cũng khó tán uhuhu :((
LikeLiked by 1 person
Cho mình hỏi bên TQ ko xài gmail, yahoo thì khi sang đó mình nên sử dụng hòm thư loại nào. Thanks bạn.
LikeLike