Tôi đã đến với ngành lập trình như thế nào?

Học thuật toán mấy bài liền chắc anh em cũng mệt. Do vậy, hôm nay Code Dạo sẽ tâm sự mỏng với anh em về con đường đã đưa mình tới ngành lập trình nhé!

Thời xưa, ngành CNTT cũng chưa hot như hiện tại. Báo đài không đưa tin việc nhẹ lương cao ngàn đô; các bậc phụ huynh cũng chả rõ làm lập trình là làm cái gì?

Thuở ấy cũng không có mấy thằng nghệ danh Code Dạo, lấy danh lập trình viên, lên Youtube dụ dỗ các em theo ngành. Muốn tìm gì phải xem TV hoặc đọc tạp chí.

Đôi khi ngẫm lại, mình thấy có khi là không phải mình chọn cái ngành này, mà là dòng đời đưa đẩy để mình đến với nó đấy các bạn ạ! Thôi mào đầu cùng dài rồi, kể cho anh em nghe cho nóng nhé.

Con máy tính ComPaq đầu tiên, và những game đưa tôi vào đời

Hồi nhỏ may mắn nhà có điều kiện, bố mẹ mình mua 1 dàn máy tính để mình và các chị dùng chung. Đến giờ, mình vẫn còn nhớ nó, là 1 dàn Compaq màu đen, không có nút tắt mở mà phải bật công tắc phía sau máy. Máy có ổ CD và ổ đĩa mềm, chạy Win 98 và DOS.

Con máy tính PC đầu tiên của mình (ảnh mạng chứ hồi ấy mình làm gì có chụp)

Hồi đó máy tính chưa phổ biến như bây giờ, nhà nào khá giả mới có, cũng chưa có Facebook hay Youtube để ngồi máy cả ngày mà đọc. Thế là mình mua sách hướng dẫn sử dụng máy vi tính về đọc, nhờ mấy chú cài Word/Excel để nghịch (thời đó đã làm gì biết cài đâu).

Đấy, tiếp xúc máy tính từ sớm, nhưng do nhà không có ai làm về IT, nên mình cũng chỉ dùng nó để nghe nhạc là chính. Cho đến một ngày, mình tìm ra … game.

 

Mình đoán 69.96% các anh em mê máy tính, mê lập trình là vì mê game. Mình cũng vậy! Thời đó, mình được ông cậu cho mấy đĩa game DOS, mỗi đĩa vài chục/vài trăm trò, game chạy được game không.

Thế là, mình mò mẫm cách cái game, chạy game. Có lần nghịch sao games mở trong DOS xong không tắt được, bật máy lên là boot vào game luôn chứ không boot vào Win. Làm bố mẹ mình phải nhờ người tới sửa.

Một trong những game DOS mình khá mê hồi ấy, chỉnh sao mà bật máy boot vào game mất tiêu

Tích tích tè tè, thời đại internet dial-up 56k

Một thời gian sau, ở VN bắt đầu có Internet. Mấy chị mình dụ dỗ mẹ lắp internet để học tập, nghe nhạc, chat Yahoo.

Anh em 9x hẳn sẽ rất nhớ màn hình này và tiếng tích tích tè tè quen thuộc

Giai đoạn đấy thì mình tập trung ôn thi vào trường chuyên lớp 10, nên cũng ít có thời gian chơi game. Một phần là do game thời đấy khá nặng, con máy cũ của mình không chạy nổi Empire, Starcraft, Heroes 3… nên đành chịu.

Thi đậu lớp 10, mình được bố mẹ mua cho 1 dàn máy mới, ngon hơn, bắt đầu chơi được cái game xịn xịn như Warcraft 3. Mình cũng bắt đầu biết ra tiệm mua đĩa game về cài, biết dùng internet để tải game giả lập GBA, SNES chơi dần (mấy game đấy hay nhưng chỉ có vài MB, dùng dial-up mà tải cả trăm MB về là bố mẹ cắt trym, cắt internet ấy).

Nếu bạn biết game này là gì, bạn đã có 1 tuổi thơ “dữ dội”

Nhờ ngồi máy tính nhiều, như một lẽ đương nhiên, thời đấy mình toàn được hơn 9 phẩy môn Tin Học trong trường từ lớp 6 tới lớp 12.

Thế nên mình ôm mộng trở thành lập trình viên, để tha hồ cả ngày được ngồi máy tính chơi game, lập trình game (Giờ cũng ngồi máy cả ngày, nhưng không phải để chơi game nữa, hức).

Mình với Codeaholicguy hồi đấy còn ôm mộng mở game studio nữa cơ, quả là tuổi trả bồng bột, như tấm chiếu mới chưa từng trải!

Lên Đại Học – Làm otaku, hack game dịch game

Thế nhưng, lên Đại Học, và học FPT, mình chợt nhận ra … lập trình không sướng như mình nghĩ!

Thật vậy, lập trình không phải là ngồi máy tính chơi game cả ngày, mà là ngồi máy tính … suy nghĩ, gõ gõ code cả ngày, đôi khi cũng không khác các công việc văn phòng là mấy!

Chương trình trường dạy cũng không có môn lập trình game. Mình thì hồi đấy cũng lười, chả biết tự học mẹ gì, chỉ biết trường dạy gì học nấy. Với lại nghe đồn làm game cũng khó kiếm việc, làm lại cực nên mình… nản, bỏ luôn.

Đấy, do dòng đời đưa đẩy nên mình chuyển đi làm web, không ôm mộng làm game developer nữa. Tuy nhiên, lâu lâu vẫn có 1 số cơ duyên với game mới vui:

    • Tầm năm nhất, mình có nghịch nghịch mấy cái Visual Novel engine để Việt hoá Saya no Uta. Thuở đấy mình là otaku chính hiệu nổi danh VnSharing, từ dịch manga/ dịch 2ten, sub anime/ sub Vocaloid, cho tới dịch Visual Novel; cái gì mình cũng từng đú cả
    • Các bạn quan tâm thì hôm nào mình sẽ kể giai thoại WiBu của mình cho các bạn nghe.

 

conanak99 là nghệ danh thời mình còn là weeboo (cái thời mà người còn gọi là otkau chứ không phải wibu cơ)
  • Khoảng năm cuối ĐH, mình có hỗ trợ team dịch game Cổ Kiếm Kì Đàm. Mấy bạn Tàu viết tool bằng C#, obfuscate code. Mình phải dùng .NET Reflector để dịch ngược code, sửa sửa lại cho anh em trong team sử dụng!
Hồi đấy nhờ học C# mình mới code tool hỗ trợ dịch game được

Tạm kết

Đấy, mình đã tâm sự mỏng với anh em về quá trình mình đến với ngành lập trình rồi! Nói chung 1 phần cũng là duyên số, 1 phần là nghề chọn người, do ngành phù hợp hay không nữa!

Cũng may là ngành này mang lại cho mình một cuộc sống thoải mái, mức lương ổn định; sau khi đi làm một thời gian, mình vẫn còn hứng thú với công việc, với những điều mình làm.

Còn bạn, con đường nào dẫn bạn đến với ngành lập trình? Con máy tính đầu tiên các bạn dùng là gì? Hãy chia sẻ trong mục comment với mọi người nhé.

7 thoughts on “Tôi đã đến với ngành lập trình như thế nào?”

  1. Tôi học Công nghệ thông tin vì hồi đấy thi rớt DH Y dược thôi!
    Sợ đi NVQS nên học đại học lại học công nghệ thông tin.
    That’s all!

    Like

  2. Thảm nào thấy nick github của bác quen quen, hóa ra là người translate bộ Saya no Uta. Bộ VS duy nhất mình còn nhớ tới giờ vì … tởm

    Like

Leave a comment